Mỗi lần khi bản thân đi ngang qua hồ Tây là tôi luôn có một cảm giác gì đó rất khác lạ, nó rất yên bình và là nơi phù hợp để tái tạo năng lượng cho những người hướng nội như tôi. Từ bầu trời cho đến ánh chiều tà vàng óng ả bên mặt hồ.

Bước âm thầm đường dài mất dấu ai
Thấy cô đơn luôn theo bao ngày qua
Ngước mắt anh nhìn bầu trời quên lối về
Dĩ vãng đã hết anh xin chút bình yên
Anh còn mong chờ tháng năm mãi trôi